![]() | ![]() ![]() ![]() |
Tôi ghét nhất cái…cặp mắt gian tà của tôi, ghét luôn cả cái tư tưởng đen như nước cống của tôi, bạn có thể tượng tượng được không? ví dụ như khi ngồi lãng đãng ở quán cafe quen thuộc ấy, Tiên sư đời! cái con mẹ chủ quán ấy đã bỏ chồng thì chớ nhìn lại còn dâm vãi, mỗi lần nó bưng cafe ra thể nào tôi cũng phải một vài lần liếc vào cái mu mum múp gồ lên sau lớp quần jean màu sữa nhạt của con mẹ đấy, rồi đến cả mấy con bé phục vụ nữa, đúng là chủ nào tớ đấy! tụi nó ăn mặc tuy không hở hang nhưng toàn quần mềm áo mỏng. mà …khốn nạn ở chỗ là cái gì cũng bó, bó sát rạt làm cho cái gì cũng nổi căng ra, nhìn chỉ muốn đề ngửa ra mà…cưỡng…
Ngồi uống cafe đã “cáu” như thế rồi, về đến nhà còn điên tiết hơn! Đã bức xúc trong người về nhà nhìn con bé Thuý lại càng bức xúc hơn, chả biết nó có họ hàng gì với mấy con ở quán không mà dạo này cứ về nhà là lại thấy nó mặc đồ thun bó chạy tung tăng trong nhà, chỗ nào chỗ ấy cứ căng nẫn cả ra- gái 17 có khác! Nó đã hết gọi tôi bằng “chú” mà chuyển sang “anh” từ cái hôm…tôi với nó ngồi xem phim….ma. Thói đời cái giống đàn bà con gái càng sợ lại càng tò mò, nó ngồi xem mà mặt mũi cứ tái dại đi, được nửa bộ phim nó thất thểu bảo tôi:
– Thôi chú ơi! chú tắt đi chứ em sợ quá rồi!
– Tắt là tắt thế nào, đương hay!
– Nhưng mà em sợ lắm!- con bé vừa nói vừa thút thít khóc.
– Sợ thật à! tí nữa còn mấy đoạn rùng rợn hơn nữa cơ!
Con bé oà lên khóc, tôi được thể làm già:
– Từ nay không được gọi ta là chú, nghe chưa!
– Nghe rồi ạ! chú tắt đi!
– Đấy! này thì chú này- tôi bấm volume tăng mạn âm thanh lên
– Vâng vâng….bảo gì cũng được – nó cuống quýt
– Gọi bằng anh nghe chửa! – tranh thủ lúc nó nhắm tịt mắt tôi vừ a lên giọng vừa liếc nhìn vào cái bộ ngực căng tròn hằn lên sau lần áo phông bó.
Con bé cuống quýt vâng dạ, nhưng cũng phải mất hàng chục lần nhắc nhở nó mới sửa được hẳn cách xưng hô, thôi! dù sao cũng ….thành công! Hài nhất là hôm xem phim ma đó, tưởng nó chịu về phòng ngủ tôi cũng ngủ lăn quay, sáng ra mở của phòng thấy nó ngồi thu lu gà gật trước của phòng tôi, hoá ra nó sợ quá không dám ngủ trong phòng mà ngồi gà gật ở đấy có gì còn…kêu cứu! Tự dưng tôi thấy mình hơi vô lương tâm. Xoa xoa đầu nó tôi bảo:
– Thôi, để tối ta chở đi ăn kem – nói đến kem, con bé lại tươi hơn hớn!
Không biết tự lúc nào, tôi dần quan tâm đến nó nhiều hơn, giờ đây nó cũng không còn là người là người giúp việc cho tôi nữa- ít nhất là trong suy nghĩ của tôi không còn coi nó là người giúp việc! Coi nó là gì thì tôi cũng không xác định rõ được, nhưng dạo này tôi thường về nhà sớm hơn và chăm ở nhà hơn chứ không còn la cà ngồi quán để “thị dâm” con mẹ chủ quán như trước kia nữa.
Hôm trước gặp phải chuyện bực mình, đi về tiện thể đón nó ở lớp tiếng Anh thấy nó đứng ở cửa lớp nói chuyện rất vui vẻ với 1 thằng con trai, tự dưng có cái gì đấy tưng tức cứ dâng dần lên trong tôi cùng với 1 nỗi lo sợ mơ hồ như sợ mất một cái gì đó không rõ lắm. Tôi lầm lì đến mấy hôm khiến nó phải ngạc nhiên nhưng không dám hỏi mà tôi cũng không dám hỏi nó về mối quan hệ với bạn bè lớp tiếng Anh, bắt nó nghỉ học thì tôi không nỡ, làm vậy thì ác và ích kỷ quá!
Tôi buồn buồn cứ ăn xong lại bỏ ra quán cafe quen thuộc ngồi thiền, muốn chat với Hạnh nhưng chênh lệch nhau hơn 12 múi giờ nên khi tôi đi ngủ cũng là lúc ở bên kia Hạnh bắt đầu thức dậy nên tuy ngày nào chúng tôi cũng chat với nhau nhưng cũng không được nhiều, thành ra những lúc có tâm trạng như thế này tôi thường hay ra ngồi 1 mình, đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ.
Quán vắng nhè nhẹ bản “Cafe vắng một mình”, bên ngoài trời đổ mưa ào ạt, tôi ngồi bần thần miên man…chợt một cái vỗ vai làm tôi giật mình trở về thực tại. Chị chủ quán đứng cạnh tôi cười chúm chím, trên người vẫn mặc bộ quần áo như muốn trêu tức lũ đàn ông, đôi mắt lúng liếng nhìn tôi.
– Sao ngồi bần thần thế em?
– À, chị! Ừm, có bần thần gì đâu! Sao rảnh vậy!
– ừ, mưa to quá nên có mỗi em là vị khách duy nhất, ko có chắc chị đóng cửa mất!
– Mấy đứa phục vụ đâu hết chị?
– Bữa nay chúng nó xin nghỉ hết cả!
– Chị ngồi đây nói chuyện 1 lát đi cho đỡ buồn
………… acb ….#….%xyz………………………………. ……
– Thông học Công nghệ thông tin, chắc giỏi máy tính lắm ha?
– Úi, em làm khách quán chị cả năm rồi mới biết em học tin à! cũng…thường thôi chị!
– Đang định nhờ xem hộ chị cái máy tính mà khiêm tốn thế này chắc….chả dám nữa!
– A…nhìn này, chị dỗi trông xinh như gái 18 vậy!
– ơ…..nịnh giỏi! ngưòi ta sắp 30, già rồi! – Chị đỏ hồng mặt
– Xưa nay em tinh nói thật, trừ những lúc nói dối! Nào máy đâu để em xem xem nào!
– Chị để trên tầng 3, chờ chị tí để chị đóng cửa.
- Share: BBCode: Link: |
Cùng chuyên mục